Gắn bó nửa thế kỷ với trại phong Đá Bạc, những con người còn lại nơi đây chấp nhận sống một cuộc sống tự cung tự cấp. Cuộc sống ở đây là cả ngày trời chẳng nghe thấy tiếng gì khác ngoài tiếng thở dài của chính mình. Mục tiêu trong cuộc sống của họ là hương khói cho những người bạn đời cùng cảnh ngộ đang nằm trên núi và cũng để chờ một “chuyến đi xa”.
Sau bao nhiêu năm bị xa lánh, sống tách biệt, những người mắc bệnh phong cùi có thể hòa nhập với cộng đồng và không còn mặc cảm với chính bản thân mình.