Thảm cảnh của những người đồng tính bên trong các trung tâm 'chữa bệnh bê đê' |
Ngân Văn Hùng, 22 tuổi, quê huyện Mường Lát, Thanh Hóa, là chàng trai dân tộc Thái. Hùng, một nhiếp ảnh gia có tiếng trong cộng đồng LGBT Thanh Hóa. Ước mơ hiện tại của chàng trai ấy là thực hiện nhiều hơn nữa những bộ ảnh về cuộc sống người đồng tính. Điều ấy có thể làm thay đổi cái nhìn của mọi người về cuộc sống của người LGBT.
Ngân Văn Hùng. (Ảnh: NVCC) |
Cách đây gần 10 năm, cậu bé Hùng đã lớn lên trong một thế giới mà cậu gọi thành tiếng “địa ngục”. Là những giọt nước mắt sau những lần bị đánh, bị chửi, bị bạn bè lôi ra “kiểm tra” có giống con trai không. Là những giọt nước mắt của mẹ khi chứng kiến người dân bản dè bỉu, chế giễu con trai mình.
Với Hùng, ám ảnh ấy đã trở thành động lực để anh quyết định bước ra khỏi những vòng xoáy quẩn quanh của xóm bản để bước ra ngoài, thực hiện ước mơ hoài bão của mình.
- Hùng ý thức được mình là người đồng tính từ khi nào? Từ lúc bắt đầu ý thức được, cho đến lúc chấp nhận chính bản thân mình, đó có phải là một hành trình khó khăn với Hùng không?
Đó là quãng thời gian khủng khiếp nhất của cuộc đời tôi. Tôi đã luôn phủ nhận điều đó. Tôi phủ nhận mình “khác người”. Và tệ hơn, khi mọi dòng nhật kí tâm sự về tình yêu cả tôi đã bị bạn bè đọc được. Người ta đã xa lánh tôi. Họ nhìn tôi như kẻ bệnh hoạn.
Không ít lần tôi đã nghe họ xì xào sau lưng mình, tôi giả vờ chẳng nghe thấy. Tối đến, tôi chỉ biết nằm đắp chăn khóc. Chuyện tôi bị như vậy xảy ra “như cơm bữa”. Đến giờ tôi vẫn chưa hết ám ảnh hình ảnh những đứa bạn chỉ thẳng vào mặt chửi tôi là “đồ bê đê”. Họ đánh tôi, đè tôi ra kiểm tra xem có giống như những đứa con trai khác không. Với tôi, đó chính là địa ngục chứ không phải trường học. Nhiều lúc tôi muốn tìm đến cái chết. Thực sự là như vậy!”.
'Tôi từng sống những năm đi học trong địa ngục'. (Ảnh: NVCC) |
- Những người ở bản, họ có thái độ như thế nào khi thấy Hùng khác với những thanh niên khác?
Quê tôi ngày ấy và có lẽ đến bây giờ, họ không hiểu đồng tính là gì. Họ nghĩ đó là bệnh. Bởi suy nghĩ đó ăn sâu vào tiềm thức khiến họ nghĩ chúng tôi là “mọi rợ”. Họ xúc phạm tôi nhưng cay đắng hơn họ xúc phạm đến mẹ tôi. Khi trước mặt cả mẹ lẫn tôi, người ta hỏi thẳng rằng: “Con mày không có chim nên không lấy vợ chứ gì?”. Mẹ tôi chỉ cười trừ nói: “Sau này nó lấy ai là quyền của nó.” Đôi lúc, mẹ bỏ đi coi như không nghe thấy. Nhưng mẹ khóc nhiều lắm. Tôi biết. Mẹ khóc giấu tôi.
Còn tôi gần như chai lì trước lời chửi của tất cả mọi người nhưng tôi sợ mẹ buồn. Cả đời mẹ sinh ra tôi, nuôi tôi khôn lớn giờ phải cắn răng chịu sự dè bỉu của xã hội.
Với bố, tôi chẳng bao giớ hé nửa lời. Tôi sợ bố. Tôi không dám nói gì… chỉ vì sợ…
Hùng đã quyết định rời bản đi lập nghiệp. (Ảnh: NVCC). |
- Đến giờ đây, khi trưởng thành và trở về bản, dân bản có còn “kì thị” Hùng như xưa?
Có lẽ do tôi đã trưởng thành nên mọi thứ dường như đã thay đổi chút ít. Nhưng mỗi lần tôi về dân bản cứ hỏi: “Sao không lấy vợ? Mày bê đê à?”. Vì trên chỗ tôi, người ta lấy vợ rất sớm. Họ hỏi nhiều nên tôi ít khi trở về bản. Tôi chẳng còn tâm trí để buồn và khóc nữa…
- Hùng đã từng yêu ai sâu sắc?
Có một mối tình mà tôi vẫn còn nhớ nhất. Đó là một anh chàng tôi quen qua facebook. Nhà anh cách nhà tôi 250 km. Anh đến với tôi bất kể lúc nào. Bố mẹ tôi rất quý anh. Bố thường bắt gà rừng đãi anh. Đến khi tôi ra trường, tôi đã quyết định cùng anh xuống thành phố sống. Ngày tôi đi bưng bê, tối về cơm nước chăm sóc anh. Thế nhưng, có lẽ sự quan tâm chăm sóc của anh dành cho tôi mỗi ngày khiến tôi chưa bao giờ mảy may nghĩ mình bị phản bội.
Cho đến một ngày, khi người yêu anh nhắn tin, tôi mới biết. Cả hai quyết định chia tay trong êm đẹp. Tôi vẫn vui vẻ khi anh ấy đề nghị làm bạn. Sống mà hận mà ghét, mà giữ trong lòng cũng chẳng giải quyết được gì. Sống trên đời có mấy ai không là người yêu cũ. Đó là mối tình tôi nhớ nhất, cũng ám ảnh tôi nhiều nhất.
Với Hùng, những câu chuyện trong quá khứ vẫn đôi lúc còn ám ảnh. (Ảnh: NVCC). |
- Hùng vẫn tin vào tình yêu đồng giới?
Tại sao lại không tin? Khi đâu phải người đến với ta cũng là người cuối cùng. Tôi có một tuổi trẻ được quyền yêu, quyền chọn lựa, quyền khóc, quyền từ chối. Và tôi luôn tin sẽ có một người là mảnh ghép hoàn hảo cuối cùng của cuộc đời sẽ tới bên mình.
- Ở thời điểm hiện tại, công việc của Hùng như thế nào?
Tôi thích công việc nhiếp ảnh. Tôi mơ ước được chụp nhiều về người đồng tính. Tôi muốn khắc sâu cuộc sống của đồng tính trên từng khung hình. Tôi muốn mang những góc nhìn đời thường, giản dị dễ thương nhất của cộng đồng LGBT với xã hội.
Và tôi đang thực hiện từng bước, từng bước một. Tôi biết bản thân mình còn kém nên càng cần học hỏi. Tôi biết mình nhỏ bé nên chỉ mong cống hiến điều nhỏ bé nhất.
Điều may mắn nhất bây giờ chính là môi trường làm việc tốt, mọi người đều tôn trọng tôi, chẳng còn câu nói châm biếm kì thị như trước.
- Cám ơn Hùng rất nhiều về cuộc trò chuyện này!
Bị cha mẹ phản đối, đôi đồng tính thực hiện phương châm thuyết phục 'mưa dầm thấm lâu'
Dù bị gia đình phản đối nhưng đôi đồng tính Nguyễn Ngọc Anh Thư (Tiền Giang) và Trần Anh Thư (Tiền Giang) vẫn quyết tâm ... |
Chuyện chàng đồng tính: ‘Đừng yêu như tiểu thuyết, anh sẽ yêu em theo cách của anh’
Đó là một câu chuyện tình nhẹ nhàng và ngọt ngào. Đó cũng là cách yêu đặc biệt mà hai chàng trai đồng tính dành ... |