Linh làm mẹ từ tuổi 15, cái tuổi đáng ra vẫn còn nằm ườn trên giường nũng nịu, phân vân, "làm giá" với bố mẹ chuyện hôm nay đi học hay để con ngủ tiếp. Ở tuổi nó, cái ngây thơ còn chưa bám bụi trần, cái tuổi mà hỉ - nộ - ái - ố chỉ là những khái niệm rất cơ bản, như đói phải ăn, rét phải mặc ấm, buồn ngủ thì lăn ra giường…Ấy thế mà, Linh đã phải tước đi cái quyền của nó, cái quyền được vô âu vô lo để trở thành đàn bà ở tuổi 15.
15 tuổi nhưng Linh già chát, trông cứ như 25 tuổi, nói chuyện với người lớn ngang hàng, bằng vai phải lứa. Ai khó chịu về cách nói năng, chửi nó mất dạy, nó bảo “giờ khen tao có học tử tế tao mới sợ, chứ bảo mất dạy thì chỉ có chuẩn!”.
Đấy, đến cái sự miệt thị khinh khi người ta phỉ báng nó, nó cũng thấy rất thường tình thì còn lý lẽ gì mà nói đúng sai với nó nữa.
Linh vốn là đứa mồ côi mẹ, bố nó vứt nó vào chùa rồi đi lấy vợ khác ngay làng bên, đến giờ thi thoảng bố con đụng mặt nhau mà chẳng khác gì người dưng, cho dù đôi khi cái tiềm thức nó vẫn biết “cái lão bố chết tiệt kia đã vứt nó vào chùa để sống đời riêng lão, tư cách gì mà nói chuyện máu mủ thân tình?”. Đời Linh tưởng chua chát vậy đã đủ, thế mà bi kịch dành cho nó lúc nào cũng ở cấp độ tăng dần.
Nó làm đủ thứ việc khi ở chùa, cho đến năm 9 tuổi thì sư thầy ở chùa bỗng dưng hoàn tục. Cái chùa làng bé tí ti cũng chẳng còn ai hương khói, thế là Linh và một thằng bé giống nó phải ra đường sống. Cuộc sống trong chùa cũng dạy nó tự lập nhiều, tuy thế khi ra xã hội thì nó và thằng kia cũng bị dòng đời giày xéo nhiều lắm: bị bảo kê chăn dắt đi ăn xin, đi bán kẹo cao su…đủ các thể loại việc trên đời.
Ra đời vài năm, đời dạy con bé lọc lõi nhiều, nó cũng trổ mã, xinh xắn nên rất nhiều phường “yêu tinh, quỷ quái” đội lốt ông chú xe ôm, anh bảo vệ, bác hàng xóm cùng khu trọ nhìn nó với ánh mắt hau háu, nhỏ nước dãi ra.
Một lần ở tuổi 13, chính nó đã bị tay bảo kê vật ra cưỡng hiếp. Lúc ấy, Linh mang dáng hình của một thiếu nữ rồi nhưng tâm trí vẫn còn ngô nghê lắm, vì có ai dạy nó là phải biết kháng cự trước những tình huống như thế. Nó thấy thằng đó bảo “ngoan, nằm im một tý xong chú cho tiền, tháng này không phải đóng tiền nữa…”, thế là nó nằm im.
Sau đấy, gã yêu râu xanh đưa nó một viên thuốc bảo “uống đi”, thế là nó uống, mãi sau mới biết đó là thuốc tránh thai. Linh thành đàn bà ở tuổi 13, không đau đớn, không sợ hãi, không mất mát, chẳng hề cảm thấy đời biến động gì. Trên đời, thứ đáng sợ nhất chẳng phải những bi kịch rùng rợn khiếp đảm nào, mà bi kịch nhất là con người ta không ý thức được mình đang sống trong bi kịch, ấy mới là tận cùng của bi kịch.
Từ đó, Linh bị ông chú này với anh bảo vệ kia dụ dỗ không biết bao nhiêu lần như thế. Thậm chí nó phải đi phá thai không dưới 5 lần vì không hiểu sao uống thuốc rồi mà vẫn dính bầu. Những đau đớn dạy cho con bé dạn dày hơn, nó đã bắt đầu ý thức của chuyện “cái lỗ” này có thể sinh ra tiền, thế là nó đi theo mấy ả đứng đường ra bán “vốn tự có”. Đời nó lại bước sang một trang mới, tăm tối và bế tắc hơn.
Linh trẻ, đẹp, mơn mởn, đầy sức sống nên rất đông khách, có đêm nó đi 7 cuốc. Tiền nhiều, khách chiều, nó bắt đầu nâng cấp bản thân, làm đẹp hơn để đông khách hơn. Thói đời trâu buộc ghét trâu ăn, mấy ả cave hết đát mới phải ra đứng đường kiếm miếng, giờ gặp con oắt con cướp khách của mình thì cay lắm. Mấy ả hò nhau dạy cho con bé một trận, thế là con bé bị một trận nên thân, mặt mũi sưng vều lên, mấy tuần sau mới trở lại bình thường.
Khi đi làm lại, nó sợ không dám đứng ở chỗ cũ, đến chỗ mới thì lại gặp bảo kê chăn dắt. Nó nghĩ “kiểu gì cũng phải có 1 thằng đàn ông bảo kê mới làm ăn được”, thế nên thay vì để cho lũ bảo kê chăn nó, nó làm giá tháng trả cho 1 thằng có số má nhất ở đấy tháng chục củ, bao ăn ở cùng nó luôn. Cái giống “trai tứ chiếng” gặp “gái giang hồ”, mà gái lại ngon và tự nguyện nuôi mình thế kia, thằng nào chả gật vội. Thế là con bé có “chồng” ở tuổi 14.
Ăn ở với nhau được vài tháng thì con bé chửa ễnh ra, mà nó cũng không hề biết là nó mang thai mới khổ. Thấy mất kinh cũng kệ, thấy bụng to lên thì lại tưởng mình béo, cho đến khi nó cứ thấy người lạ lạ nó mới bảo “chồng” nó “hình như vợ chửa ý!”. Thằng chồng hờ nghe thấy câu “chửa” thì không khác gì sét đánh ngang tai, nó nhìn Linh nghi ngờ “sao mà chửa? không uống thuốc tránh thai à? Bảo bao nhiêu lần rồi sao mà ngu thế? Giờ chửa ễnh ra thì khách nào nó sờ…”.
Con bé mặt tự nhiên tư lự, không hiểu vì điều gì. Chả biết nghĩ thế nào, nó tự đi khám thai một mình không cho chồng hờ đi cùng, bác sỹ bảo cái tháng được gần 6 tháng rồi nó mới tá hỏa. Một đứa con trai đang trong bụng nó, tác giả cái bụng bầu là của gã chồng hờ chứ không của ai, vì mỗi lần đi khách nó đều cẩn thận đi bao đàng hoàng.
Làm sao giờ? Từ lúc khám thai về bỗng dưng nó lại nghĩ ngợi. Con bé ra quán café gần hồ ngồi ngẫm nghĩ lại cái hoài thai bé xíu đang động cựa trong bụng, thi thoảng thấy nhói nhói, cuộn cuộn trong bụng “à, thì ra lúc mẹ mang bầu mình mẹ cũng thấy thế này!”. Bỗng dưng Linh nghĩ đến mẹ nó, kí ức chẳng có gì ngoài 1 cái ảnh mẹ nó bồng nó trên tay để lại, tất cả là một màu kí ức trắng xóa. Nó bỗng nghĩ đến đời nó, phải chi nó có mẹ có cha, phải chi nó được yêu như cha mẹ người ta yêu con người ta…phải chi… Nó xoa xoa cái bụng, mặt vô cảm nhưng trong lòng nghĩ lao lung lắm, lần đầu tiên trong đời, nó tập nghĩ, tập không vô cảm với bản thân mình, với hiện tại rối ren của mình.
Thằng chồng hờ đốn mạt bắt nó phải “cô vắc”. Nó không chịu, thằng chồng điên tiết đạp cho nó một phát ngã lăn xuống đất, suýt sảy thai. Bác sỹ bảo cái thành tử cung của nó mỏng quá rồi, nếu giờ “cô vắc” nữa thì con chết có khi mẹ cũng hi sinh, nên nó sợ lắm! Nó mới 15 tuổi, sao phải chết? Đời dù nhàu nát nhưng vẫn là đời, làm điếm thì cũng là người, và nó có quyền được sống chứ? Thế nên, nó van xin thằng chồng hờ để nó sinh con ra rồi đem cho, thằng chồng đốn mạt nghĩ đến ngay chuyện chờ vợ hờ sinh con rồi móc giá để đem bán lấy tiền nên nó tạm tha cho Linh trong thời gian mang bầu chờ đẻ.
Bụng to, khách làng chơi họ sợ, không phải ai cũng thích “chén” bà bầu nên khách quen sụt giảm đáng kể. Cả ngày ngồi đốt vía vì ế, Linh nghĩ cũng nên đi học cái nghề gì phòng thân, lỡ may cái lỗ chẳng còn lãi nữa thì biết sống làm sao?
Thế là nó đi học cắt tóc gội đầu. Nó cũng là đứa nhanh tay, trước làm vất vả bao nhiêu còn làm được thì mấy cái chuyện học nghề không có gì là khó, nó học thật nghiêm túc để có cái nghề phòng thân. Cho đến khi chị chủ quán bảo nó có thể ra nghề được thì cũng là lúc nó chuyển dạ ngay tại quán.
Trước khi vào viện nó vẫn bảo chị chủ quán không được nói cho thằng chồng hờ biết “nếu không nó sẽ bán con em đi!”. Không hiểu sao cái thiên chức làm mẹ của nó bỗng trỗi dậy, gì thì gì cũng nên có một đứa con để nương tựa, gì thì gì con cái vẫn cần cha mẹ như nó đã từng thèm khát gia đình người khác thế nào. Vậy là trong một phút đau đớn nhưng cũng sáng trí nhất nó vào bệnh viện sinh con một mình.
Ơn trời phật độ cho mẹ con nó, cả hai đều an toàn. Nó vốn khỏe mạnh nên phục hồi rất nhanh, ngay sau khi tỉnh táo nó đã nghĩ phải làm một cuộc chạy trốn khỏi gã chồng hờ vô luân ấy, nó chờ lúc viện vắng người buổi trưa, ôm con đem đi trốn, trốn luôn cả viện phí. Linh ôm thằng bé vào taxi, ông taxi hỏi đi đâu, nó bảo “ Cứ đi đi…”.
Đi đâu bây giờ? Tứ cố vô thân, không gia đình, không quê hương, không bạn bè, ả đàn bà vừa bị làm mẹ ở tuổi 15, biết đi đâu để xây lại cuộc đời?
Nhưng nó vẫn quyết liệt, vừa tập cho con bú, vừa nhịn đau sau sinh nở, vừa nói với tài xế “Cứ đi đi, rồi sẽ đến! Cháu có tiền trả, chú không phải lo!”. Nó đưa con đi khỏi nơi nó vẫn ở cách xa mấy trăm cây số, nó chưa từng đến bao giờ, thuê một cái nhà nghỉ ở tạm và lên kế hoạch mở quán cắt tóc gội đầu mưu sinh. Chưa biết đời sẽ tới đâu nhưng cái phận đàn bà tuổi 15 nhàu nhĩ của nó, nghĩ được như nó, cố sống thật lành, cố vá víu lại cuộc đời sau những vỡ nát như nó, hẳn không phải một người đàn bà nào cũng làm được.
Khâm phục nó ư? Không, chỉ là cảm thương một số phận, một cuộc đời éo le như bao mảnh đời bất hạnh khác mà thôi. Và có lẽ Linh cũng chẳng cần ai thương, tự nó sẽ biết làm gì cho cuộc đời mình ngay từ khi mà nó bắt đầu biết nghĩ “dù sao thì con vẫn cần có mẹ…”.