Con bạn đã có những ngày như thế này? Con bám lấy mẹ khi mẹ vừa về nhà, không thể nói được mà chỉ kêu "ư ư". Con đang chơi thì bỏ chạy ôm chầm lấy bố, không thể nói được mà chỉ kêu "ư ư". Con tỉnh giấc giữa đêm rồi khóc, có khi khóc rất lâu mà bố mẹ hỏi bao nhiêu câu vẫn chỉ... khóc. Cho tới khi sau cả chục câu hỏi, hỏi con rằng "Con đói phải không, uống sữa nhé", cho con uống thì cơn khóc mới dịu lại... Chúng ta có thể đói, khát, sợ hãi giữa đêm...nhưng hoàn toàn có thể ăn, uống hay làm gì đó cho hết sợ. Nhưng con thì không.
Làm mẹ khó lắm, làm con cũng thế! |
Hãy tưởng tượng bạn đang sống một cuộc sống bị bóp nghẹt bởi những tiêu chuẩn và kiểm soát. Chúng ta nói với nhau rất nhiều về việc phải làm mẹ thế nào, với rất nhiều lý lẽ tốt đẹp - tưởng như là dễ dàng lắm. Nhưng thực sự, nó rất khó khăn.
Là một người mẹ, và đang học về tâm lý trẻ nhỏ, tôi thường cố gắng tưởng tượng ra cuộc sống sẽ như thế nào nếu mình là con. Nếu muốn tìm ra giải pháp cho một hành vi hay một hành động của con, trước hết cần phải cố gắng để hiểu nó. Chỉ khi xỏ vào đôi giày của con và phân tích, tôi mới hiểu rằng: không một ai trong trong số chúng ta, những người trưởng thành, có thể đương đầu với những điều mà con đang phải trải qua.
Với những em bé mới sinh và dưới 1 tuổi, hãy nghĩ tới việc làm sao con có thể nói phải làm gì, khi nào và làm thế nào để làm điều đó. Không thể? Làm sao lại có thể bắt con ăn tất cả những gì con chưa bao giờ thấy trước đây? "Đừng có làm cái bộ mặt đó" hay "Nghiêm túc đi" nhưng "nghiêm túc" có nghĩa là gì? Hãy nghĩ đi, tại sao con luôn bị bắt ép để đi tới một nơi nào đó con không muốn đi và cứ phải vội vàng vội vàng trong tiếng giục giã "Nhanh lên" để đáp ứng thời gian của bố mẹ - thứ mà chưa chắc đã có ý nghĩa gì với con.
Bạn cũng hãy tưởng tưởng cái cảm giác "thất bại" ở mỗi đứa trẻ. Không thể làm cho những ngón tay xoè ra theo ý muốn. Không thể khiến bàn tay di chuyển đúng cách khi cắt giấy. Không thể đút thìa đúng vào miệng. Vấp ngã khi chạy trên đường. Làm đổ sữa mà bản thân không hề muốn nó bị đổ. Nhưng bố mẹ lại dễ dàng gắt gỏng và quát mắng con vì điều đó? Vô lý không?
Trong cuốn sách Everywhere Babies, có một câu tôi rất thích: "Everyday everywhere babies are loved. For trying so hard, for traveling so far, for being so wonderful, just as they are.”
Mỗi lần nghĩ tới câu này, tôi đều cảm thấy thương con vô hạn. Sau tất cả, con và rất nhiều những đứa trẻ khác đều đang nỗ lực cố gắng, cố gắng, thử lại và cố gắng mỗi ngày. Con chào đón mỗi ngày của cuộc đời bằng những nụ cười, sự nhiệt tâm và hứng thú. Con tha thứ cho mọi sai lầm của cha mẹ, những lần giận dữ, những câu quát mắng bất công và vô lý. Con kiên nhẫn với sự thiếu kiên nhẫn của cha mẹ. Con cười, sống và yêu thương với sự hồn nhiên, vô tư và cả...liều lĩnh nữa.
Có lẽ, khi con đẩy chúng ta tới giới hạn nào đó, đừng quên rằng chúng ta cũng đã từng làm tương tự như vậy với con.