Thư gửi cha mẹ: 'Xin ba hãy tác thành cho con và bạn gái' |
Kính gửi cô!
Cô biết cháu cũng được hơn mười năm rồi, hơn mười năm cháu và con gái cô chơi với nhau, nhưng cô và cháu chưa bao giờ nói chuyện một cách nghiêm túc. Cháu biết cô nghĩ gì về cháu, nên cháu chưa có can đảm trò chuyện. Cháu sợ cô sẽ nói những điều làm cháu đau lòng, làm những vết thương tâm lí và tinh thần chưa lành hẳn của cháu lại bị khứa ra, ứa máu. Cháu sợ mình không đủ bình tâm, không đủ kiên nhẫn, có thể nói những lời làm cô buồn, và nếu vậy hẳn là con gái cô – bạn thân nhất của cháu – cũng sẽ rất buồn. Cháu sợ gây ra mâu thuẫn trong gia đình cô hay trong gia đình cháu – những mối quan hệ cháu đã cố gắng gìn giữ, cân bằng suốt nhiều năm nay.
Cháu và con gái cô lớn lên bên nhau, nhưng con gái cô mềm mại, sống tình cảm, bao nhiêu đau buồn giấu vào trong lòng, chỉ muốn làm cô và gia đình tự hào; còn cháu thì nóng nảy, “bất cần đời”, hay cười nói ồn ào để không ai biết mình tổn thương. Cháu làm bạn với con gái cô vì cháu nghĩ rằng bạn ấy cần một nắm đấm sắt bảo vệ bạn ấy khỏi xã hội lạnh lẽo này, xã hội không chịu chấp nhận những người như bạn ấy, những người như cháu. Con gái cô luôn nhìn thấu tim gan cháu, và quyết định ở bên cháu suốt hơn mười năm qua, mong rằng có thể giúp cháu vượt qua sự thù ghét và đề phòng đối với thế giới, để sống hạnh phúc hơn.
Vòng đôi tình bạn từ 10 năm trước của nhân vật trong thư và bạn gái. (Ảnh: NVCC). |
Tại sao cháu lại trở nên như vậy? Gia đình chưa bao giờ ghét bỏ hay ngược đãi cháu, nhưng cũng chưa chấp nhận cháu hoàn toàn. Mọi người không thích lối ăn mặc, tóc tai “không ra nam chẳng ra nữ” của cháu, dù từ nhỏ tới lớn cháu học tốt và không chơi bời. Lời ra tiếng vào từ hàng xóm về giới tính của đứa con gái đầu thật khó chịu đựng với gia đình gia giáo như nhà cháu, nên mặc dù họ rất yêu và chỉ muốn tốt cho cháu, sự ngăn cấm của họ khiến cháu cảm thấy bức bối, tuyệt vọng, không hiểu sao cách thể hiện ngoại hình rất vô hại của mình lại bị coi như tội lỗi, nói gì tới việc là người song tính. Suốt những năm du học nước ngoài, ở một nơi người LGBTQ+ như chúng cháu bị xã hội ghét bỏ, cháu trầm cảm và chịu đựng mọi nỗi đau trong im lặng vì nghĩ mình làm cho bố mẹ thất vọng, nghĩ mình không bao giờ trở thành cô công chúa duyên dáng mà gia đình mong muốn. Cháu dằn vặt vì không muốn sống một cuộc đời giả dối, nhưng không muốn gây mâu thuẫn trong gia đình bằng cách mang người yêu là con gái về nhà.
Dần dần, nhờ gặp gỡ những bạn LGBTQ+ khác, cháu đã chấp nhận được bản thân mình, nhưng nhìn những khổ đau mà xã hội gây ra cho các bạn ấy và cho cháu, cháu mất niềm tin vào thế giới. Cháu cho rằng thế giới này không cho phép cháu yếu đuối; rằng cháu cần phải tự chủ, sắt đá, đóng chặt cánh cửa tâm hồn mình để không ai có thể làm tổn thương mình được nữa. Cháu công khai giới tính trên Facebook một cách ngang bướng, như một lời thách thức xã hội. Cháu ghét cái phần nhỏ bé trong con người mình vẫn ôm gối khóc trong đêm, không hiểu tại sao đã đạt được bao nhiêu thành tích mà chẳng thể cảm thấy hạnh phúc.
Trong những năm tháng ở đất người, cháu và con gái cô vẫn giữ liên lạc. Cháu gọi điện cho bạn ấy tuần hai ba lần, còn nhiều hơn gọi cho bố mẹ cháu. Bạn ấy từ nhỏ đã là một đứa trẻ giàu thiên hướng nghệ thuật, đầy sáng tạo mà không được gia đình cô ủng hộ, phải giấu cô lén lút tập viết lách, tập vẽ. Khi bạn ấy tâm sự, lại cảm thấy cô không lắng nghe, thấu hiểu, mà chỉ đưa toàn giải pháp – “ăn nhiều lên”, “tiền đây đi mua đồ”… Dần dần, cũng như cháu, bạn ấy dù rất yêu thương gia đình nhưng lại cảm thấy không an toàn về tâm lí với gia đình. Chỉ khác rằng, trong khi cháu quyết không chia sẻ điều gì với bất kì ai nữa, bạn ấy vẫn mong muốn hàn gắn quan hệ, mong muốn được sống thật với gia đình – những người quan trọng nhất đối với bạn ấy.
Thư gửi cha mẹ: 'Xin bố mẹ đừng chữa 'bệnh đồng tính' cho con' | |
Thư gửi cha mẹ: 'Xin ba hãy tác thành cho con và bạn gái' |
Cháu nghĩ bạn ấy quá ngây thơ, quá hiền lành, rồi sẽ lại bị tổn thương. Nhưng vì bạn ấy là bạn thân nhất của cháu, nên cháu hứa sẽ luôn ủng hộ bạn ấy.
Một ngày, bạn ấy tìm đến cháu, nói rằng đang suy nghĩ về việc “come out” với gia đình, nhưng không dám chắc liệu cô chú có ủng hộ hay không. Cháu khuyên hãy khoan nói về bản thân, không đảm bảo an toàn; rằng dù gì cháu cũng đã công khai rồi, chi bằng dùng chuyện của cháu để mở lời, dò xét thái độ cô chú trước. Cháu cứ nghĩ, chúng cháu đã làm bạn thân bao năm nay, hẳn là dù lúc đầu cô chú có không ủng hộ LGBTQ+, sau khi biết cháu là thành viên cộng đồng, cô chú cũng sẽ suy nghĩ lại, để dễ dàng chấp nhận bạn ấy hơn.
Cháu đã nhầm.
Nghe chuyện cháu là người song tính, thái độ cô thay đổi hẳn. Mặc cho mười năm nay cháu và con gái cô đã giúp nhau học hành, chia ngọt sẻ bùi, cô bảo bạn ấy đừng giao du với cháu nữa, vì sợ cháu sẽ lây “bệnh đồng tính” cho bạn ấy, lôi kéo bạn ấy vào hội những người “lệch lạc” chúng cháu. Bạn ấy hoảng hốt nói lái sang chuyện khác, từ đó tuyệt nhiên không dám nghĩ tới chuyện công khai với cô nữa.
Hôm sau, cháu hỏi bạn ấy nói chuyện với cô ra sao. Bạn ấy kể lại, giọng nghẹn đi. Cháu cười lớn, cố động viên để bạn ấy vui lên, mà cổ họng đắng ngắt.
Chừng một, hai năm sau đó, cháu và bạn ấy lại vào cùng trường đại học xa nhà. Chúng cháu quyết định sẽ trọ cùng nhau, vừa để đỡ tiền thuê nhà vừa để chăm sóc lẫn nhau, vì sau nhiều năm, đi nhiều nơi trên thế giới, chúng cháu vẫn tin tưởng nhau hơn ai hết. Nhưng cô phản đối. Cô bảo cháu là kẻ bệnh hoạn, sẽ lợi dụng cơ hội ở gần để ve vãn hay hãm hiếp bạn ấy, hay biến bạn ấy thành kẻ bệnh hoạn giống cháu.
Cháu đã chai sạn với những lời nói như dao cứa của người đời. Cháu chỉ thương bạn ấy, khi nghe chính mẹ mình nói như vậy về bạn thân của mình mà phải im lặng, chẳng khác gì chính bạn ấy cũng bị nhục mạ mà không thể phản kháng.
Cuối cùng, bạn ấy không nghe lời cô, vẫn ở cùng cháu. Vì chuyện nhà cửa ở nước ngoài không rành rõi, cô đành chịu. Kể cả vậy, tới một năm sau, dù người nhà bạn ấy bảo từ khi ở với cháu bạn ấy vui vẻ hơn hẳn, cô vẫn thêm vào, “Mẹ vẫn lo con ạ, nhỡ đâu…”
Người LGBTQ+ là người như thế nào, cô đã hiểu sai về chúng cháu như thế nào… rất nhiều tài liệu, hội nhóm phụ huynh có thể giải thích cho cô rõ ràng hơn cháu hay con gái cô. Nhưng nếu cô không chịu mở lòng, giải thích mấy cũng như nước đổ lá khoai. Cháu không cần cô phải chấp nhận cháu, vì chấp nhận bản thân và chữa lành những vết thương tâm lí là hành trình của riêng cháu chứ không phải của ai khác. Cháu càng không mong đợi gì cô sẽ yêu quí cháu, và thực sự cháu cũng không cần điều đó.
Cháu chỉ mong một ngày nào đó, cô sẽ mở lòng đủ để nghe con gái cô giải thích. Bạn ấy là người tốt; hơn hết thảy, bạn ấy yêu cô và gia đình nhiều lắm, và bạn ấy xứng đáng được mọi người yêu thương đúng với con người thật của bạn ấy.
Từ giờ tới lúc đó, dù cô có đồng thuận hay phản đối, chừng nào bạn ấy còn cho phép cháu, cháu vẫn sẽ ở bên và ủng hộ bạn ấy – như cháu vẫn làm, suốt mười một năm nay.
Kính thư,
S.
Thư gửi cha mẹ: Vì con là người song tính, mẹ đã ép con đi uống bùa | |
Thư gửi cha mẹ: Tuổi thơ dữ dội của đứa con song tính |
LGBT 10:22 | 17/10/2018
LGBT 06:50 | 25/09/2018
LGBT 08:56 | 23/09/2018
LGBT 13:22 | 10/09/2018
LGBT 04:16 | 02/09/2018
LGBT 12:12 | 02/07/2018
LGBT 08:56 | 05/09/2017
LGBT 08:27 | 05/09/2017