Nội dung câu chuyện đăng trên Gay18+Confession: "Nhiều năm về trước, tôi yêu một người đàn ông. Bây giờ tôi đã già, còn anh ấy thì đã không còn nữa. Anh đã "ra đi" được mười lăm năm nay. Khái niệm về "người đồng tính" vào đầu những năm 90 nó kinh khủng lắm, nó động trời lắm, nó quái gở lắm.
Họ không gọi chúng tôi là "bóng", là "pê đê", họ gọi chúng tôi là "bệnh", là "biến thái", và họ nhìn chúng tôi như một giống "quái vật". Lúc vẫn còn trẻ, khi tôi ngộ ra rằng mình thích đàn ông, đó là năm 1986. Tôi vẫn còn nhớ rõ, đó là một phát hiện mà cả đời này tôi cũng không quên được.
Vào năm 1990, tôi bị mọi người phát hiện khi đang nắm tay anh. Vâng, chúng tôi mới chỉ nắm tay thôi. Nhưng vào thời ấy thì hai thằng đàn ông nắm tay nhau như một đôi nam nữ là không bình thường, bất cứ thứ gì không bình thường thì xã hội đều qui là quái gở, là bệnh hoạn.
Gia đình hai bên chúng tôi thuộc loại khá vào thời điểm bấy giờ. Họ kiên quyết chia rẽ chúng tôi. Anh đi nghĩa vụ và đóng quân ở nơi biên giới, mặc dù anh rất muốn làm một nhà văn, anh viết văn rất hay. Còn tôi, cha mẹ đưa tôi đi học ở Nga.
Chúng tôi vẫn liên lạc với nhau qua thư từ. Tôi vẫn nhớ những tháng mùa đông, tuyết ngập tới đầu gối. Tôi lội tuyết ra ngoài lấy thư anh gửi cho tôi vào lúc sáng sớm, và ngồi đọc đi đọc lại chúng cho tới giờ tôi phải chuẩn bị lên lớp. Tôi không thấy lạnh, vì trái tim tôi vẫn luôn được anh sưởi ấm. Tôi nhớ anh!
Hình minh họa. |
Tôi quen anh chưa được bao lâu, nhưng chúng tôi đã coi nhau như là tri kỉ. Nói ra thì thật lạ, nhưng đôi khi người ta phải lòng, say đắm nhau chỉ qua một cái nhìn, hay là một câu nói, vài câu chữ.
Trong vô vàn những bức thư anh viết cho tôi, tôi yêu nhất, và nhớ nhất một bức thư chỉ vỏn vẹn mấy chữ. "H có khỏe không? B vẫn khỏe, B viết, vì B nhớ H thôi". Bức thư ấy làm tôi thao thức liền mấy hôm.
Thế hệ chúng tôi quả thực chỉ đơn giản đến thế. Hạnh phúc ngắn ngủi nhưng lại làm cho người ta nhung nhớ cả một đời. Những khi về Việt Nam, tôi lại len lén đi gặp anh ở một thị trấn nhỏ gần đơn vị anh đóng quân. Hình ảnh của anh trong bộ quân phục, mái tóc cắt ngắn, da phơi tới đen nhẻm, là những kí ức đẹp nhất trong những năm tháng học tập ở xứ người.
Năm 1992, gia đình bắt anh lấy vợ. Anh vẫn còn trẻ, nhưng dường như họ nghĩ làm vậy sẽ khiến anh khỏi "bệnh". Phải hơn một tuần sau ngày cưới của anh, tôi mới nhận được một bức thư do chính tay anh viết. Anh viết rất dài, anh giải thích về chuyện tại sao anh lấy vợ; tại sao anh không viết thư được cho tôi. Anh nói anh nhớ tôi, anh gọi tôi là tri kỉ, dài lắm. Ở cuối thư, anh viết rằng "giá như H hay B là phụ nữ", thì có lẽ chúng tôi đã được ủng hộ, được hạnh phúc. Nhưng trên đời vốn không có từ "giá như".
Kể từ một ngày vào tháng 5 năm 1992, tôi không còn viết thư cho anh nữa. Cho tới tận tháng mười năm 2002, tôi mới trở về Hà Nội. Vì khi ấy tôi cũng bị gia đình giục đi lấy vợ.
Tôi có gặp lại anh cùng với vợ và hai con của anh. Vợ anh là một người phụ nữ hiền lành. Con gái anh giống mẹ như đúc. Đứa con trai khi ấy vừa vào lớp một. Còn anh thì đã không còn là chú lính của những năm 90. Gia đình anh đang sống rất hạnh phúc.
Anh hạnh phúc mà không có tôi. Tôi sống mà như người mất hồn được độ vài tháng thì vào ngày mười hai tháng một năm 2003, tôi nhận được tin anh đã hy sinh khi đang làm nhiệm vụ. Anh bị thương nặng vào ngày mùng mười, ra đi vào ngày mười một, nhưng phải đến ngày mười hai thì vợ anh mới báo tin cho tôi biết. Tôi bỏ đi ngay trong đêm mười hai, rạng sáng mười ba.
Tôi quay trở lại Nga và mua liền bốn chú chó con rồi ôm chúng ngủ liền một ngày, nghỉ làm tận một tuần. Tôi không lấy vợ. Kể từ đó, tôi không quay trở lại Hà Nội, tôi không về Việt Nam, cho tới tận hôm nay.
Thiết nghĩ trốn chạy 15 năm là khoảng thời gian quá dài. Không có nén hương tôi thắp, liệu rằng anh nằm dưới đất lạnh có trách móc tôi hay chăng? Đã hơn hai thập kỉ kể từ ngày tình cảm của tôi và anh bị chia cắt, tôi vẫn luôn nghĩ về anh vào những ngày giỗ.
Tôi nghĩ về thanh xuân đã qua, một thời chúng tôi còn khỏe mạnh, tóc vẫn còn xanh; nghĩ về hình ảnh của anh vào cái thời mà chúng tôi vẫn còn thẹn thùng mà cẩn trọng yêu nhau say đắm, để rồi phải chịu cảnh chia cắt như vậy. Tôi muốn nhớ về anh như thế. Tôi gặp lại gia đình anh, gặp lại cha mẹ anh - người đã chia cắt chúng tôi, gặp lại người phụ nữ mà anh gọi là vợ, gặp lại hai đứa con giờ đã lớn của anh.
Chị dẫn tôi lên thắp cho anh nén hương, rồi còn đưa cho tôi ít quà, nói là không nhận thì chị không an lòng. "Quà" mà chị đưa cho tôi, là những bức thư tôi đã gửi cho anh trong khoảng thời gian từ năm 1990 cho tới năm 1992, và những bức thư anh tiếp tục viết cho tôi cho tới tận ngày mùng năm tháng một năm 2003. Đó là những tâm tình anh đã giấu không cho tôi biết, nhưng chị lại vô tình phát hiện ra.
Hình minh họa. |
Anh viết rất nhiều thư. Có những bức thư được viết trong cùng một ngày; có những bức dài cả mấy trang và diễn cảm như một bài ca; có những bức bộc phát như thể anh đã viết trong một giây phút nào đó mà kí ức đưa anh trở về với hình ảnh của tôi.
Tôi không biết anh đã nghĩ gì khi anh viết những ngôn từ dịu dàng ấy, cũng không rõ chị cảm thấy thế nào khi đọc được những bức thư tình mà chồng chị - người chị đã dành cả một thời tuổi trẻ để tin tưởng và yêu thương - viết cho một người đàn ông khác.
Tôi đã khóc cho khi đọc tới bức thư cuối cùng ấy. Anh viết rằng muốn thăm tôi; muốn nhìn tôi sống ở xứ người có tốt không, nhưng trói buộc của cuộc sống đã ngăn trở anh.
Tôi già rồi! Khi còn trẻ, tôi thấy xấu hổ khi bản thân có chợt khóc. Giờ đây, tôi thấy hổ thẹn khi nước mắt mình đã không rơi vì anh. Tôi khóc, cho ba thập kỉ dài giấu diếm sự thật rằng bản thân tôi là một người đồng tính. Tôi khóc, cho hạnh phúc chưa bao giờ trọn vẹn. Tôi khóc, cho cái ngày mà tôi từ chối đến dự đám tang của anh. Tôi khóc, cho chàng lính ngày ấy đã đón tôi ở một quán nước nơi đầu đường, và cho những giấc mơ văn chương không thành của anh. Tôi khóc, cho cái ngày chúng tôi yêu nhau, sao mà vẫn đẹp và tươi sáng tới vậy trong kí ức của một con người già nua như tôi.
Mười lăm năm kể từ khi anh mất và hai mươi tám năm kể từ ngày những gông cùm và định kiến của xã hội chia rẽ tôi và anh. Tôi nghĩ khóc là kể cũng hợp lí rồi.
Tôi xin chân thành cảm ơn mọi người vì đã nghe câu chuyện của một người đồng tính già cô đơn".
Cặp đam mỹ 'Thượng Ẩn' Hứa Ngụy Châu và Hoàng Cảnh Du khiến fan háo hức họ tái hợp khi bất ngờ mặc đồ đôi
Hình ảnh hai diễn viên Hoàng Cảnh Du và Hứa Nguỵ Châu cùng diện đồ chung khiến fan háo hức họ tái hợp sau hai ... |
Câu chuyện của người đàn ông đồng tính với người vợ xấu số trong cuộc hôn nhân bị thúc ép
Câu chuyện của người đàn ông đồng tính vì những rào cản của gia đình mà phải gượng ép lấy vợ đang được cộng đồng ... |
Bức thư đầy nước mắt của người mẹ tìm kiếm con trai đồng tính bỏ nhà đi vì giận bố được cộng đồng mạng đồng loạt chia sẻ
Vì giận bố không chấp nhận mình là người đồng tính, con trai đã bỏ nhà đi để rồi người mẹ đau khổ tìm kiếm ... |
Bộ ảnh rất tình của cặp đồng tính điển trai: 'Phải lòng ngay từ cái nhìn đầu tiên'
Chủ nhân của bộ ảnh lãng mạn này chính là cặp đồng tính điển trai Ngọc Việt và Trọng Tân. |
Malaysia: Cộng đồng LGBT bức xúc trước video cặp đồng tính bị tấn công đang lan truyền trên mạng
Đoạn clip về cặp đồng tính bị nhóm người tấn công tại Malaysia đang khến cộng đồng mạng xôn xao. |
LGBT 17:37 | 22/05/2019
LGBT 11:40 | 16/05/2019
LGBT 10:44 | 24/04/2019
LGBT 14:52 | 17/04/2019
LGBT 19:00 | 16/04/2019
LGBT 18:24 | 09/04/2019
LGBT 11:50 | 01/04/2019
LGBT 00:27 | 31/03/2019