Câu chuyện buồn của chàng đồng tính: 'Tình yêu bị lừa dối chỉ vì lời thánh thức tán đổ của hủ nữ'

"Cậu xem lại bản thân mình đi, yêu tôi à? Thứ biến thái bệnh hoạn như cậu không đáng để tôi để mắt đến, nhé!"

Câu chuyện buồn của chàng trai đồng tính dưới đây hiện đang được nhiều thành viên mạng xã hội Facebook quan tâm:

"Chào các cậu! Tớ là "gay", nói theo cách của xã hội bây giờ, là "pê đê", là đồng tính. Sinh ra trong một gia đình từ bé đã không biết đến hai chữ hạnh phúc. Bố mẹ li hôn, mẹ bỏ vào Sài Gòn sống, bố gửi tớ cho ông bà nội chăm sóc để đi làm xa. Tuổi thơ của tớ là những ngày bị các bạn chê cười, rằng tớ là một đứa cả đời sẽ không thể hiểu được cảm giác chờ phụ huynh về sau mỗi buổi họp cuối năm nó đáng sợ như thế nào!

Tớ biết, nên tớ luôn yên phận mỗi lần chúng nó nhắc về gia đình. Im lặng và chấp nhận. Ít nói hơn, trầm tính hơn, có lần tớ đánh nhừ tử một đứa nhà ở cuối ngõ vì nó thích đi rêu rao với mọi người rằng tớ bị mẹ bỏ rơi. 

Thằng bé máu me đầy mồm vì bị tớ đấm gẫy răng đi về mách mẹ. Rồi mẹ nó đến nói với tớ một câu đến giờ tớ vẫn không thể quên: "Cái thứ không có bố mẹ dạy dỗ như thế lớn lên rồi cũng chỉ làm lưu manh ăn cắp ăn trộm thôi".

Ông bà thương tớ! Tớ vẫn cảm thấy may mắn, vì ngày đó ông chịu hiểu lý do vì sao tớ không ngần ngại vung tay thẳng vào mặt nó. Tớ không khóc, tớ tự thấy bản thân khổ quá nhiều rồi. Tớ mặc cảm, ít tiếp xúc với người khác, cứ như vậy cho đến năm cấp 3, thì tớ gặp người ấy, cùng lớp học thêm. 

Không biết do vô tình hay cố ý, xe tớ hỏng, nhà thì xa, đang loay hoay không biết làm như thế nào thì bạn ấy xuất hiện. Hỏi thăm vài câu rồi bạn ấy bảo để bạn ấy chở về, tớ ngại, vì ngược đường, nhưng bạn ấy nói đi xe đạp điện nên không có sao hết, và tớ đã đồng ý! 

Trên đường đi về, người ta huyên thuyên hỏi tớ bao nhiêu thứ chuyện. Lúc đầu tớ cũng chỉ ừ ừ cho qua, nhưng rồi sau đấy mới nhận ra rằng lâu lắm rồi chưa có ai nói chuyện thoải mái với mình như vậy. Bạn ấy cười nhiều lắm, hoạt bát, vui vẻ, trái ngược hoàn toàn với một đứa u ám như tớ. 

Bọn tớ thân nhau cứ như thế đến năm cuối cấp, tớ nhận ra một điều rằng hình như tớ thích bạn ấy. Vì tớ thấy bạn ấy rất quan trọng với tớ, nhưng tớ sợ. Tớ sợ rằng nếu tớ nói ra, tình bạn bấy lâu nay cũng sẽ vì thế mà kết thúc; tớ sợ cả cái xã hội ngoài kia nữa, không có bố mẹ đã là cả một sự xấu hổ, huống chi việc yêu đương giữa hai người cùng giới tính!

Rồi tớ lấy hết can đảm ra để tỏ tình, hôm đấy là ngày Noel! Bạn ấy im lặng, im lặng suốt buổi tối hôm đó, tớ đã rất sợ, tớ sợ rằng tớ sẽ không còn dám nhìn mặt bạn ấy nữa!

Nhưng sáng hôm sau, bạn ấy vẫn xuất hiện, trước nhà tớ, vẫn cười cười như mọi ngày rồi quát tớ lên xe chở đi học: "Cậu làm người yêu tớ thì phải nghe lời tớ đấy nhé!".

Và những ngày tháng hạnh phúc nhất của tớ bắt đầu từ đấy! Tớ cười nhiều hơn, vui vẻ hơn, ngủ ngon hơn, học hành cũng tốt hơn, tất cả là nhờ bạn ấy! Nhưng xã hội này khắc nghiệt lắm! Ba tháng sau, tin tớ với bạn ấy yêu nhau, bằng một cách nào đó mẹ bạn ấy lại biết được. 

Câu chuyện buồn của chàng đồng tính: Tình yêu bị lừa dối chỉ vì lời thánh thức tán đổ của hủ nữ   - Ảnh 1.

Hình minh họa

Lý do vì cái gì, tớ không biết, chỉ biết rằng hôm đó tớ được gọi đến ngồi cùng mẹ bạn ấy, chỉ mẹ bạn ấy thôi, và các cậu biết không? Không đánh, không mắng, không chửi, bà quỳ xuống dưới sàn nhà và xin tớ hãy buông tha cho bạn ấy vì sợ phải xấu hổ với cả dòng họ. Tớ mệt mỏi và day dứt, tớ suy nghĩ đến điên người, và quyết định.

Cuối năm lớp 12 là thời gian khó khăn cho mọi đứa học sinh, thi cử, học hành, chọn trường. Việc đổi chỗ học là một lựa chọn không hề sáng suốt. Tớ biết vậy, nhưng tớ vẫn xin lên chỗ bố làm để ôn thi. Đổi số điện thoại, khóa Facebook. Tớ ra đi và không dám nói với bạn ấy một lời. Bạn ấy điên cuồng tìm tớ, tớ biết, nhưng không dám liên lạc với bạn ấy, tớ sợ tương lai của bạn ấy sẽ vì tớ mà trở nên nát vụn! Ngày tớ đậu Đại học cũng là ngày tớ nhận được tin bạn ấy sẽ ra nước ngoài!

Rồi tớ lại trở lại như xưa, 3 năm Đại học trôi qua yên bình như thế, tớ đã dần quên đi được bạn ấy nhưng tớ vẫn sợ, tớ không dám thích một ai, tớ tự thấy rằng bản thân mình nên sống cởi mở hơn, tham gia một vài CLB có lẽ sẽ tốt, nhưng chắc tớ nhầm! Lần này, là một người khác, không đẹp trai, nhưng hát hay và biết quan tâm đến mọi người. Anh là người chủ động, nhưng tớ không dám thử thêm một lần nữa.

Cho đến một hôm tớ phải nằm viện và anh là người bên cạnh tớ những ngày sống một mình giữa đất người. Tớ mệt mỏi, thực sự mệt mỏi và cuối cùng, tớ chịu tin tưởng anh. 

Tớ đã nghĩ rằng số phận sẽ cho tớ sống một cuộc sống thoải mái lần thứ hai nhưng tớ đã sai, tớ sai thật sự vì các cậu biết không, cuối cùng tớ cũng chỉ là một trò đùa của đám bạn anh ấy. Mấy người bạn "hủ nữ" trong nhóm đó thách anh ấy tán được tớ, và cuối cùng tớ lại làm trò cười cho một đám nhà giàu. 

Hôm đấy, anh ấy có uống say, sau đấy gọi điện cho tớ, từng câu, từng chữ tớ đều nhớ rõ: "Cậu xem lại bản thân mình đi, yêu tôi à? Đến con vật nó còn biết thích giống cái, còn cậu thì sao? Có xứng đáng để được so sánh với con vật không? Thứ biến thái bệnh hoạn như cậu không đáng để tôi để mắt đến, nhé!"

Thế đấy!

Người ta cứ lôi tớ lên, rồi lại đạp tớ xuống bùn!

Tớ muốn được giải thoát khỏi cái cuộc sống này quá!"

chọn
'Quy hoạch NOXH ở những khu vực quá xa trung tâm như Củ Chi là không khả thi'
Theo đại diện Ban Quản lý các Khu chế xuất và công nghiệp TP HCM, so với các dự án nhà ở thông thường, việc xây dựng NOXH phức tạp hơn. Chẳng hạn như việc chọn địa điểm xây dựng, nếu NOXH được quy hoạch ở những khu vực quá xa trung tâm như Củ Chi thì sẽ không khả thi do di chuyển hàng ngày bất tiện.